Hình như để được một cái gì đấy là người ta hoặc là phải tốn công tốn sức, hoặc phải tốn tiền tốn của, hoặc là mất mát thứ gì, nếu không cũng phải chịu đau đớn thế nào đấy. Có con rồi, tự nhiên cái ngón chân cái của mẹ bị đau. Nó bắt đầu đau từ khi con được 1 tuần tuổi. Đau cho đến bây giờ.
Ban đầu nó chỉ hơi ửng đỏ, đụng vào là thấy nhói. Sau dần dần nó sưng to rồi bị chảy máu. Lúc con 3 tháng tuổi, mẹ đi khám thì bác sỹ bảo là bệnh “móng chọc thịt” (nghe mà thấy kinh!). Bệnh này dễ chữa, chỉ cần cắt móng, đắp thuốc và uống kháng sinh là khỏi. Thế nhưng có một vấn đề là nếu mẹ uống kháng sinh, chắc chắn mẹ sẽ bị mất sữa và con gái sẽ không được bú mẹ khoảng 1 tuần lễ. Bác sỹ cho mẹ 2 lựa chọn: một là chữa luôn và kiêng bú cho con, hai là chung sống với nó cho đến khi con lớn hơn một chút, đến lúc mà việc không bú mẹ sẽ không ảnh hưởng nhiều đến con. Mẹ đành chọn cách thứ hai vì mẹ nghĩ, nếu con mà không bú mẹ thì chắc chắn sẽ nhiều chuyện xảy ra: con sẽ khóc vì thèm ti, con sẽ ghét sữa bột vì nhớ sữa mẹ, con sẽ đi ị táo vì con không hợp sữa bột lắm, và rất có thể mẹ sẽ bị mất sữa luôn nếu 1 tuần liền không cho con bú.
Thế nên mẹ chung sống với cái ngón chân cái lúc nào cũng sưng tướng lên cho đến tận bây giờ (con gần 6 tháng tuổi). Vì vậy cũng lắm chuyện phiền toái xung quanh cái chân đau của mẹ: mẹ phải đi dép lê hoặc dép quai hậu đến trường (trông không được lịch sự cho lắm); mỗi lần đi ra ngoài đều phải bôi thuốc, dịt bông và băng urgo lại; mỗi sáng và mỗi tối phải dùng thuốc sát trùng rửa sạch rồi lại bôi thuốc cho khỏi nhiễm trùng; mỗi lần chị Hoài An đứng gần đều phải cảnh giác và cảnh báo không thì chị dẫm cho đau điếng; mỗi cuối tuần lại nghe bố giục đi chữa không thì hỏng mất ngón chân. Nói chung là phiền nhiễu nhưng bây giờ thì mẹ cũng quen quá rồi. Thôi thì để khi nào thuận tiện và con gái lớn thêm chút nữa mẹ sẽ đi chữa vậy.