Đây là một cái mốc quan trọng của bất cứ em bé và bố mẹ nào nuôi con trên Trái đất này.
Lúc con biết tênh tênh là lúc mà cả nhà mong ngóng ngày con bước đi những bước đầu tiên. Mẹ cứ lấy cái mốc sinh nhật 1 tuổi để so sánh con với những đứa trẻ khác xem con biết đi hay chậm. Mẹ cứ nghĩ đơn giản thế này: bố 17 tháng mới biết đi, mẹ 10 tháng đã đi được thì chắc là con sẽ biết đi lúc khoảng giữa giữa, tức là 12 hoặc cùng lắm là 13 tháng tuổi. Gì Hương nhà bà Mười (như mẹ nhớ) đúng hôm sinh nhật 1 tuổi là đứng dậy tự đi mấy bước liền. Chị Hoài An đến 14 tháng tuổi mới đi trong khi người con gọn gàng hơn chị thì chắc con sẽ biết đi sớm hơn. Vì thế mẹ cứ đinh ninh trong đầu: ngày con tròn tuổi cũng là ngày con sẽ biết đi cho mẹ!
Nhưng rồi phải đến lúc 13 tháng tuổi con mới bắt đầu đi. Ấy là mẹ tính lúc con tự đi được ở ngoài đường, còn con tự đi trong nhà vài bước mẹ không tính. Thời gian chờ đợi con biết đi quả là dài nhưng thời gian tập cho con đi lại nhanh hơn so với các bạn khác rất nhiều. Đầu tiên là việc con tự đi trong xe tập hình tròn. Cái việc này con làm dễ như bỡn! Chỉ có điều con “đi” thì ít mà con “lao” thì nhiều! Tức là con không lẫm chẫm từng bước một mà đi được vài bước, ngồi phịch xuống rồi lấy 2 chân làm đà, đạp 1 phát cho xe trôi đến đâu thì trôi. Nhiều lúc con lao ra cửa báo hại mọi người phải hộc tốc lao theo giữ xe cho con. Nguy hiểm đến nỗi mà có hôm bà ngoại lao theo con, trượt chân ngã phịch xuống, đau hông mất mấy tuần.
Sau xe tập hình tròn là đến cái xe đẩy tập đi. Cái xe “đai – lần” này bà ngoại mượn của anh cu con bác Xuân ngoài ngõ. Tên cái xe mỹ miều là thế nhưng thực ra có chỉ có 1 cái khung hình chữ nhật, 4 cái bánh tròn tròn khấp khểnh, 1 cái thanh ngang làm tay vịn, trông lại đen đen bẩn bẩn, chả được xanh xanh đỏ đỏ như của 3 bạn Ngọc hàng xóm. Ấy thế mà cái xe rất chi là được việc. Con mê mẩn cái xe đến nỗi có hôm bà phải mượn qua đêm để tối con tập đi đến tận khuya.
Tập đi bằng xe được 4 ngày thì bà và mẹ bắt đầu cầm tay dắt con đi ở ngoài đường. Trước hết là cầm hai tay con giơ lên trên, con đi trước, mẹ bước theo sau. Sau đấy là dắt 1 tay để con cùng bước bên cạnh. Tập như thế chỉ khoảng 10 ngày là bà và mẹ bỏ tay con ra để con tự đi. Mới đầu chỉ đi được 2, 3m. Rồi 5, 6m. Cứ thế tăng dần dần lên. Có hôm mẹ chạy tít ra đằng xa, cách con dễ có đến 20m, rồi cứ thế, con vừa giơ 2 tay ra đằng trước, vừa líu ríu đi lại phía mẹ trong tiếng cổ vũ của mọi người. Con lúc ấy dễ thương lắm!
Lúc con biết đi rồi là con rất thích đi. Hơi một tí là con đòi ra ngoài đi dạo, “đi tơi, đi tơi”. Ra đến ngoài đường, hoặc là con thích đi một mạch ra phía đường cái, không cần biết xe máy xe đạp hay mẹ chạy theo kiểu gì, hoặc là con đi thẳng ra phía cổng xí nghiệp, nơi có bạn gà chọi chiều nào như cũng tha thẩn “đợi” con. Nhìn thấy nó là con xông thẳng vào, 2 tay giơ ra như muốn túm lấy nó, miệng thì “ton gà, ton gà”. Thế là gà chạy đằng gà, người chạy đằng người vì con thấy nó vừa chạy vừa kêu toáng lên nên con sợ, lại chạy về phía mẹ. Không chỉ bạn gà mà mấy bạn chó, mèo nhà các ông bà cạnh đường con cũng đều trêu tuốt. Những đứa trẻ con khác nhìn thấy chó mèo là sợ, còn con thì thích lại càng gần càng tốt, sờ được con lại càng khoái. Con gái gan dạ hơn mẹ nhiều rồi!