Con có biết là con ngày càng ngang bướng không?
Trước đây, việc cho con ăn dễ dàng bao nhiêu thì bây giờ khó khăn bấy nhiêu. Lúc trước, đến giờ ăn là cứ thế xúc, khi con chán chán thì hoặc là bật đĩa ca nhạc “5 ngón tay ngoan”, “hát lên họa mi”, hoặc đĩa quảng cáo, hoặc đĩa Cubeez. Còn bây giờ, cho con ăn là phải đè con ra, một tay giữ chặt con, một tay cầm thìa, đưa qua đưa lại trước miệng, chầu chực khi nào miệng con há ra là đút tọt vào. May mà lúc đói, chỉ cần cháo vào được miệng là con nuốt, không ngậm, không như chị Vy “tít” hàng xóm, ngậm chảy nước mới thôi.
Giờ ăn của con vất vả như thế, đến giờ ăn của cả nhà lại đến mệt với con. Con chạy loăng quăng từ chỗ nọ sang chỗ kia, ngồi người này một tí, người kia một tí, xin người này một miếng, người kia một miếng. Sắm cho con cái bát riêng, thìa riêng thì con xúc còn vụng về, rơi vãi lung tung, lúc hứng lên con lại xúc thức nọ bỏ vào bát kia, đến là mệt khi bữa nào cũng phải dọn dẹp chỗ rơi vãi rồi đối phó với mấy trò nghịch ngợm của con.
Không chỉ việc ăn mà cả nhà còn mệt với con việc tè, việc ị. Con ăn cháo xay, đầy đủ rau, thịt nên một ngày con ị những 2, 3 lần. Mỗi lần son són ra một tí. Lúc trong năm thì con ị là biết ngay, chỉ việc lấy bô ra hứng, rửa ráy là xong. Còn bây giờ, con ị lung tung, thích lúc nào ị lúc ấy, mà con lại không chịu ị bô, ị trong quần con mới sướng! Một ngày đến vài lần như vậy, chưa kể tè! Cả nhà tập cho con bao nhiêu lần mà con chẳng chịu sửa đổi. Tập ngồi bô thì con chỉ thích cái bô màu tím của chị Hoài An, lúc về Nam Định ngồi cái bô đỏ là con không thích. Đến khi quen cái bô đỏ rồi thì lúc lên Hà Nội, con lại quên béng cái bô tím luôn, cả ị, cả tè con đều tương vào trong quần. Trời ấm thì không sao nhưng đằng này trời lạnh cắt da cắt thịt, lau chùi không đủ sạch mà phải pha nước, rửa ráy cho con một ngày vài lần như vậy, vừa tức vừa thương con lắm con có biết không?!
Chuyện ăn, ị là thế. Bên cạnh đó, tính tình của con cũng bắt đầu thay đổi theo chiều hướng ngày càng đanh đá. Con hay giận dỗi hơn, hay thích cái gì cũng tự mình làm hơn, hay thích nhõng nhẽo, mè nheo hơn. Nhiều lúc bướng, con khóc lóc dỗ mãi không chịu nín. Nhiều trưa khó ngủ, mẹ đi làm, con bắt bà ngoại phải ôm đi lại ngoài ngõ không biết bao lâu. Nhiều đêm con trằn trọc, khóc lóc, bế kiểu gì con cũng không chịu. Những lúc như thế, bà ngoại thở dài, bảo: “Thôi, mẹ con mày phải dựa vào nhau mà sống vậy!”. Còn mẹ, mẹ trả lời bà rằng: “Thôi, con khó là thế, sau này bố mẹ phải dựa vào nhau mà sống vậy!”