Hồi sinh viên mẹ nặng 42kg. Còn bây giờ, mẹ 60kg!
Con thấy không, có con là mẹ thay đổi hết mọi thứ. Mà thứ “bắt mắt” nhất, dễ nhận nhất và cũng đáng lo nhất chính là trọng lượng của mẹ. Nhà mình cứ như là có “chú voi con ở Bản Đôn” xuống thăm vậy!
Suốt năm cấp II, lên cấp III rồi vào đại học, lúc nào mẹ cũng chỉ 42kg. Người gầy như cái mắc áo. Gầy đễn nỗi mà có lần mẹ đã phải tủi thân khi nghe một cậu sinh viên cùng khóa nói “trông chả khác gì con cá mắm” khi mẹ vô tình đi ngang cậu ấy. Con gái trông đã không được đẹp thì đã thấy tự ti lắm rồi, khi nghe người khác nói lên cái sự thật phũ phàng ấy thì còn thấy tủi thân biết nhường nào! Mẹ ăn uống cũng tốt mà chả biết nó cứ đi đằng nào, mong nặng thêm vài lạng thôi mà khó quá.
Thế rồi mẹ cũng lên cân. Ra trường mẹ 46kg, lúc cưới là 48kg, trước khi mang bầu con là 54kg, lúc bước lên bàn đẻ là 64,5kg, sinh con xong là 58kg. Bây giờ con 6 tháng, mẹ 60kg! Bạn bè không nhận ra mẹ, đồng nghiệp ngạc nhiên lúc nhìn mẹ, hàng xóm lắc đầu nói “béo quá, phải giảm cân đi thôi” lúc mẹ bế con, ông bà nội ngoại thì an ủi trông vẫn còn “eo ót” chán, bố thì động viên mẹ sau này phải đi tập aerobic cho thon gọn trở lại. Còn mẹ thì tự nhủ rằng, thôi đang cho con bú thì phải đẫy đà, phì nhiêu tí chút, sau này con cai sữa hẵng hay.