13 tháng tuổi, bà ngoại và mẹ quyết định cai sữa cho con.
Thực ra, mẹ và bà cũng phải rất khó khăn khi đưa ra quyết định này. Cai sữa cho con trong lúc con đang nghiện ti như thế thật là tội cho con. Nhưng có bao nhiêu lý do để bà và mẹ quyết tâm cai sữa. Thứ nhất, chị Hoài An cai sữa lúc 14 tháng tuổi, cai rất nhanh và dễ. Con cũng đã 13 tháng, để lâu lâu hơn thì con sẽ khôn hơn, sẽ khó cai hơn rất nhiều. Thứ hai, sữa mẹ bây giờ không còn nhiều và không đặc như trước, con thích ti nhưng chỉ là ti cho vui, cho đỡ thèm cơn bú và cho cả thú …thích cắn của con nữa! Thứ ba, Tết sắp đến, 2 mẹ con lại về Nam Định ăn Tết, cai sữa để dễ bề đi chơi, không phải lo “vạch áo cho người xem ti” lúc con hứng lên đòi bú. Thứ tư, con chỉ bú sữa mẹ mà không chịu uống thêm sữa ngoài nên lượng sữa vào người con rất ít, chiều cao của con so với mức trung bình đã bị kém đi 2cm. Thứ năm, thứ sáu, v.v… và v.v… Vì thế, mẹ quyết định cai sữa cho con xem tình hình có cải thiện hơn không.
Phương án cai sữa được vạch ra như sau: ban ngày, mẹ sẽ trốn đi làm để tránh gặp con. Bà sẽ trông con không cho con gặp mẹ. Ban đêm, mẹ sẽ phải tiếp tục trốn con, ngủ một mình trên gác. Còn con sẽ ngủ với bà, không được ngủ với mẹ. Nếu con nhìn thấy mẹ, đòi mẹ thì mẹ phải “ăn bánh bơ, đội mũ phớt”, cấm không được chiều con mà cho con bú lại. Kế hoạch cứ thế mà tác chiến, tuyệt đối phải tuân lệnh.
Ngày thứ nhất, mẹ nhìn thấy con nhưng con không được nhìn thấy mẹ. Con vẫn ăn, chơi, ngủ nghỉ như bình thường.
Đêm thứ nhất, để đề phòng con thèm sữa và quấy khóc, mẹ và bà chuẩn bị nào nước, sữa tươi, nào bánh bích quy, choco-pie, bánh gạo và linh tinh vài thứ đồ chơi. Lúc đầu, con vui vẻ đi ngủ với bà. Nhưng chỉ đến 11h đêm, con bắt đầu nhớ ti mẹ và khóc. Ban đầu con khóc kiểu rấm rứt, ỉ ôi, bà bế nằm con không chịu, bế đứng con không ưa mà phải vừa đứng vừa nhún nhẩy con mới tạm hài lòng, chịu thiu thiu ngủ. Đến 2h sáng, theo thói quen, con lại đòi ti mẹ. Lần này không nể nang gì hết, con gào tướng lên, khóc hết cả hơi, khản cả cổ. Mẹ sốt ruột không ngủ được, cứ hết ngồi trên giường lại mò xuống ngồi nép phía cầu thang nhìn trộm hai bà cháu vật lộn trong “tổ chim cúc cu”, thỉnh thoảng lại lấy thứ nọ, dúi trộm thứ kia theo “mệnh lệnh không người nghe” của bà. Khóc 2 cơn con mới chịu ngủ trở lại cho đến sáng.
Ngày thứ hai, trò chơi “bịt mắt bắt dê” lại tiếp tục. Mẹ con ở cùng trong nhà 30m2 nhưng không giáp mặt nhau. Mẹ cứ phải trốn con, chỉ được nhìn con qua khe cửa bếp. Lúc mẹ trên gác thì con dưới nhà. Lúc con ra sân thì mẹ mới được xuống gác lấy thứ nọ thứ kia. Con gái cũng có vẻ nhớ mẹ nhưng hình như chưa ý thức được mình nhớ cái gì nên chỉ buồn buồn tí chút, pha trò là con cười lên ngay.
Đêm thứ hai, bà và mẹ lại chuẩn bị cả “vật chất” và “tinh thần” như đêm thứ nhất. Như để động viên mẹ và bà, con không khóc vật vã như đêm thứ nhất nữa, chỉ khóc 1 cơn rồi đi ngủ cho tới sáng.
Ngày thứ ba, trò chơi lại tiếp diễn. Buổi trưa, mẹ mạnh dạn vào phòng ôm con. Con có vẻ sung sướng lắm, nhìn thấy mẹ là chạy lại nằm vào lòng mẹ, miệng ê a luyên thuyên một mớ những gì chẳng rõ. May mà con không đòi đến cái ti. Đúng hơn là con có đụng đến cái áo mẹ nhưng mọi người vội vàng đánh lạc hướng nên con lại thôi. Sau giấc ngủ chiều, mẹ lại tiếp tục tránh mặt con để chuẩn bị cho đêm thứ ba.
Đêm thứ ba, sau một ngày lấy lại sức, con bắt đầu thể hiện khả năng gào khóc của mình. Con khóc ròng rã 1 tiếng rưỡi đồng hồ, mà vừa khóc con vừa gào chứ không phải khóc ri rỉ, người thì cứ cứng đơ đơ bà bế thế nào cũng không chịu, đưa thứ gì cũng không chịu cầm chịu ăn. Bà vật lộn với con đến 1 giờ sáng thì cũng mệt phờ, bà đành chịu đầu hàng, gọi mẹ vào yêu cầu cho con bú. Mẹ lúc ấy cũng đã đầu hàng từ lâu, muốn vào với con lắm rồi nhưng không dám vì vẫn hy vọng bà trị được con, đến khi thấy bà ra hiệu là vội vàng bế con luôn, vạch áo luôn cho con ngậm ti. Con bú một cách sung sướng ngon lành, nhắm mắt ngủ một mạch đến sáng.
Như vậy là chiến dịch cai sữa đã thất bại hoàn toàn. Sau lần ấy, con khản giọng dễ phải đến 2 tháng sau mới hết. Nghe kể chuyện, người thì bảo sao bà và mẹ nôn nóng thế, phải từ từ, dần dần, phải kiên trì và thật dũng cảm, kiên định mới cai sữa cho con được. Người thì bảo như vậy Trà My cá tính quá, khó mà cai thành công. Người lại nói, sao cai sớm thế, để đến 2 tuổi, mẹ hết sữa thì tự khắc con sẽ bỏ ti. Bà ngoại phân tích, sở dĩ bất thành là do bà và mẹ hơi vội vàng, đột ngột ngắt sữa cho con mà chưa chuẩn bị cho con. Nói chung là cai sữa cho con quá khó! Chả bù cho chị Hoài An, chỉ 2 miếng băng dính đen là xong, bác Lâm hồi xưa cũng chỉ cần vài cái kẹo và ít đường đỏ, còn mẹ thì chỉ vài miếng mứt gừng là ti của bà …đi vào dĩ vãng!