Múa xinh múa dẻo

Mắt nhìn ti vi xem các chị mẫu giáo múa bài “cánh bướm mùa xuân”, bàn tay trái con giơ lên, ngoáy ngoáy 3 vòng rồi xòe ra, nếu hứng chí thì vỗ vỗ hai tay vào nhau 3 lần, ấy là “múa xinh múa dẻo”.

Cái trò này bắt đầu từ khi con được 6 tháng rưỡi tuổi. Trông lúc ấy con “chấy rận” không tưởng được. Hy vọng là con gái mẹ sau này sẽ có tí chút năng khiếu nghệ thuật để bố mẹ còn đỏ mặt tự hào chứ nhỉ.

Chụp ảnh “nghệ thuật”

Hôm ấy là chiều Chủ nhật, 27/5/2007.

Cả nhà chị Hoài An không đi lên cụ chơi, để dành buổi chiều cho 2 chị em đi chụp ảnh. Ban đầu, bác Châu định đưa các con lên chụp ở Phú Thành Digital, mãi trên phố Kim Mã nhưng mẹ thấy đưa con đi xa như thế phiền lắm. Đưa con đi đâu đơn giản chỉ là bế con mà còn kèm theo nào nước, nào sữa, quần áo,…. Rồi con còn ăn uống, ị đái, v.v… Eo ôi ngạiiiiiiiiiiii!

Thế là mẹ quyết định gọi điện đến hiệu ảnh Triệu Tuấn ở đường Giải Phóng, ngay gần nhà mình. Đây cũng là hiệu ảnh lớn và có uy tín nên mẹ tin tưởng lắm. Họ liền vui vẻ đặt lịch hẹn cho mẹ là 4 giờ chiều. Thế là cả 2 bác Lâm Châu đưa chị Hoài An và mẹ cùng gì Thắng đưa con gái đến hiệu ảnh buổi chiều hôm ấy. Chị Hoài An thì rất là hào hứng nhưng con gái trước lúc đi lại đúng giấc ngủ chiều của con nên con ỉ ôi lắm. Nhưng hiệu ảnh không chờ mình được nên mẹ quyết định vẫn bế con đi lúc con đang ngủ.

Nhưng hình như con gái cũng thích chụp ảnh lắm nên vừa đến studio là con tỉnh dậy ngay.Chị Hoài An đã đến sớm trước nên chị đã chụp được chục kiểu rồi. Lúc mẹ con mình và gì Thắng đến thì chị đang xúng xính trong bộ váy yếm của thiếu nữ thời xưa. Chị thích chụp ảnh nhưng lại không được tự nhiên, chị toàn bắt bác Châu phải ngồi cạnh thì mới cho thợ ảnh chụp.

Con gái đến nơi là cô thợ tạo hình đưa con vào chụp ngay. Cô uốn con kiểu gì là con “chiều” kiểu đấy. Hết nằm rồi ngồi, rồi đứng, rồi cả nằm nghiêng đăm chiêu suy nghĩ. Hết váy nọ đến áo kia, hết mũ nọ lại đội tóc kia. Con rất tự nhiên cho thợ ảnh muốn làm gì thì làm. Chỉ có điều phải căn ke lúc con cười mới chụp ảnh nên cả nhà phải ra sức làm hề cho con. May mắn làm sao lúc đầu ngái ngủ con không thèm cười nhưng lúc sau hứng chí con cười toe toét đến là đáng yêu.

1 tuần sau bác Châu lấy ảnh về. Chụp những 65 kiểu nhưng chỉ chọn 26 kiểu đẹp nhất. Họ lồng ảnh vào cảnh nọ cảnh kia trông thì thật là bắt mắt nhưng thực ra không được đẹp một cách tự nhiên. Tức là mình gọi ảnh “nghệ thuật” nhưng phải sửa lại thành ảnh “kỹ thuật số” mới là chính xác. Biết là vậy nhưng mọi người cũng hào hứng với tập ảnh này lắm. Ai nhìn cũng bảo hai chị em rất xinh, rất đáng yêu, mỗi tội là Hoài An thì như là 6 tuổi, còn Trà My thì cũng phải hơn 1 tuổi rồi, già dặn quá!

Đây là lần chụp ảnh “nghệ thuật” đầu tiên của con gái, đánh dấu con tròn nửa tuổi. Bây giờ trở đi, cứ khi nào đầy năm là mẹ lại đưa con gái đi chụp ảnh. Tất nhiên đến lúc bố về thì việc đấy mẹ sẽ dành lại cho bố. Sau này hy vọng con gái mẹ sẽ có một bộ ảnh đầy đủ, đẹp đẽ về tuổi thơ của mình, không bị thiệt thòi như bố mẹ ngày xưa.

Con 6 tháng tuổi

(dài ~ 64cm, nặng ~ 8,4kg)

Mẹ cứ nghĩ con sang 6 tháng tuổi sẽ có nhiều sự kiện lắm. Thế nhưng sự thật thì mọi việc vẫn diễn ra hết sức bình thường. Bao nhiêu dự định của mẹ vẫn chưa thực hiện được. Đi chụp ảnh thì đợi luôn dịp Tết thiếu nhi 1/6 nên đành hoãn lại. Đi Bờ Hồ thì trời nắng quá, sáng đi không được mà chiều đi cũng chẳng xong. Đi thăm cụ nội thì toàn bị lỡ hẹn, lúc 2 mẹ con đi được thì nhà ông bà Minh Nhâm lại bị ốm, lúc nhà ông bà hết ốm thì mẹ lại bận việc. Đi thăm thằng cu Minh nhà cô Hồng Hà thì nó cũng ốm lên ốm xuống, mẹ không đưa con sang chơi vì sợ con lây ốm thì khổ.

Mà những dự định ấy chưa thực hiện được mẹ thấy tiếc lắm. Vì thời gian này con ngoan hơn nhiều (trộm vía!). Con không thấy lạ với mọi người nữa, gần như ai bế con cũng được nên chắc là nếu đi chơi xa con sẽ không quấy. Con ăn uống khá là nền nếp và cũng dễ ăn. Bột của con trong tháng thứ 6 vẫn là bột hồ nhưng sang tháng thứ 7 đã chuyển sang bột xay nên cũng đỡ lích kích hơn trước. Con đã tắm trong nhà tắm chứ không phải chuẩn bị chậu tắm trong nhà nữa. Ngày nào cứ đến giờ tắm là con thích lắm, vừa tắm lại vừa có đồ chơi trong chậu nên con rất khoái, bà ngoại cứ bảo đấy là giờ “thư giãn” của con. Con lại đi bô rồi nên vệ sinh cũng sạch sẽ. Chỉ có điều là sang mùa hè, mẹ cởi bỉm cho con nên có ngày con xài tới 15 cái quần, tha hồ cho gì Thắng giặt!

Tháng này con cũng có vài trò hay hay. Đầu tiên là trò nhổm đít! Con cứ lật xong là lại chăm chỉ tập ườn. Chỉ có điều con chưa biết phối hợp tay chân, cứ lấy cái ngực làm điểm tựa nên kết quả là con chẳng ườn được tí nào mà cái đít cứ nhổm lên trông đến là hài. Sau mấy ngày tập con vẫn chưa ườn được, kết quả là con chỉ xoay tròn tại chỗ. Thôi thì cũng có tí tiến bộ động viên mọi người vậy!

Tiếp theo là trò quay xắc xô. Trò này rất hay nhé. Mẹ đã quay video được cảnh này rồi! Đấy là cái xắc xô bác Quý mua cho con hồi bác đi chơi chợ Viềng dịp Tết. Cái xắc xô giống như cái gương, có cán cầm với 2 màu vàng và đỏ nên rất bắt mắt con. Đầu tiên con lấy tay phải cầm cái cán theo chiều xuôi. Được 1 tí là con chuyền sang tay trái, lúc đấy tay trái con cầm phần đầu tròn của xắc xô (tức là cầm ngược). Tiếp theo con quay tròn 1 vòng và chuyền trở lại tay phải. Tay phải con sẽ cầm cán xắc xô nhưng mà cầm ngược. Và để kết thúc, con khoái trá đưa chuôi cán vào miệng thổi phù phù. Bà, mẹ và gì Thắng khoái cái trò này lắm, định bụng cuối tuần sẽ để con biểu diễn cho bố xem nhưng chẳng may hôm sau mẹ vô tình dẫm phải cái xắc xô. Mà con biết đấy, 60kg thì còn gì là xắc xô nữa! Thôi xin lỗi bố với con gái vậy!

Còn một trò nữa mẹ cũng chẳng biết đặt tên là trò gì. Nhưng trò này thì hơi xấu hổ cho con gái. Chẳng là thế này, chân con (trộm vía!) hơi mập mập nên cái lè của con lúc nào cũng khít rịt không hở được ra. Trời mùa hè nóng nực nên con đầy mồ hôi. Và hậu quả là cái lè của con chỉ cần 5 phút sau khi tắm là có một mùi không được dễ chịu lắm (nhưng bà ngoại rất khoái cái mùi này nhé :)). Lần đấy 2 mẹ con lên giường đi ngủ, mẹ ngồi bế cho con ti con ngủ. Con nhắm mắt thiu thiu ngủ rồi, mẹ liền lấy cái khăn lau cái lè cho con (trước khi đi ngủ đã rửa ráy sạch sẽ rồi cơ đấy). Xong rồi mẹ nhấc cái chân lên ngửi ngửi kiểm tra. Thế là con vừa nhắm mắt, vừa toét miệng ra cười híc híc rất đểu giả. Cứ làm như là con muốn nói “mẹ ngửi đi, ngửi đi, thơm lắm đấy!!!” Thật lúc đấy mẹ buồn cười muốn vỡ bụng, liền đè con ra mà cù cho 2 mẹ con cười nắc nẻ một trận đã đời. Sau này con gái lớn chắc bố mẹ phải “keep private” cái bài này không thì con “chống ề” mất thôi!

Đi khám mắt

Hôm nay (Thứ Sáu, 25/5/2007), mẹ và dì Thắng đưa con đi khám con mắt phải tại Bệnh viện mắt Trung Ương. Đáng lẽ ra mẹ phải đưa con đi khám từ lâu rồi nhưng một phần vì ngại, một phần vì sợ nên không dám đi. Chuyện là thế này:

Từ khi sinh ra, con mắt phải của con lúc nào cũng ươn ướt, đôi lúc lại có gỉ mắt nữa. Người ta bảo con bị viêm tuyến lệ do ảnh hưởng nước ối, muốn khỏi thì đến 2 tháng tuổi phải đi thông tuyến lệ ở bệnh viện, không được để lâu vì có thể sẽ bị viêm nặng hơn và nếu con lớn rồi thì sẽ rất khó thông. Nhưng có người lại gàn, đi thông tuyến lệ đau lắm, bác sỹ sẽ lấy một cái kim dài, xoi vào tuyến lệ ở mắt để thông xuống đến mũi, đến miệng, có khi chảy cả máu nữa! Con sẽ khóc cho tím tái cả người. Người nhà phải dũng cảm lắm thì mới dám bế con để cho bác sỹ thông, nếu không phải nhờ y tá. Mà không đi thông thì cũng không sao, nhưng phải chăm nhỏ nước muối và con lớn đến 4, 5 tuổi thì may ra mới khỏi được. Bà nội nghe vậy cũng thấy sợ. Bà ngoại cũng thấy lo. Còn mẹ thì nhát gan, nghe đã thấy kinh hãi, lần chần không muốn đi viện, lấy lý do để cho con lớn thêm tí nữa xem tình hình có khá hơn không.

Một lần mẹ bế con dạo ngoài ngõ. Lúc ấy con gần 5 tháng tuổi. Mẹ nói chuyện với bác Hoa hàng xóm có một anh cu tí hơn con 4 tháng tuổi về chuyện con mắt của con. Thì ra anh cu tí cũng bị giống con nhưng nhẹ hơn. Bác Hoa kể chuyện bác chữa khỏi cho anh bằng cách chỉ day day hốc mắt trong vòng 1 tháng liền. Mẹ gọi điện cho bác Minh, người quen của ông ngoại, là bác sỹ mắt xem thế nào thì bác cũng nói nên day mắt nhưng kết hợp nhỏ thuốc kháng sinh. Mẹ liền yên tâm áp dụng cách ấy cho con nhưng mẹ không dám nhỏ kháng sinh vì sợ khô mắt của con. Nhưng mẹ chỉ day được lúc con ngủ, còn lúc con thức thì chịu vì con không cho. 3 tuần liền, đêm nào mẹ cũng day cho con 10 ÷ 15 phút nhưng tình hình chẳng khá hơn tí nào. Mẹ đành đánh liều mua thuốc kháng sinh về nhỏ, định bụng sau 5 ngày mà con không đỡ thì sẽ đi viện khám. Nếu bác sỹ quyết định thông tuyến lệ thì mẹ sẽ nhờ bác Lâm bế con cho yên tâm.

Hôm nay là ngày thứ 6 sau đợt kháng sinh ấy. Mắt con cũng vẫn không tiến triển gì. Sáng dậy thấy trời mát mẻ, mẹ quyết định đưa con lên viện. Mẹ chuẩn bị nào sữa, nước sôi, nước nguội, quần áo, khăn bỉm, cả đồ chơi cho con phòng khi phải chờ đợi ở bệnh viện. Mẹ định đi xe máy nhưng rồi lại gọi taxi vì sợ buổi trưa về con bị nắng. Lần thứ 2 con được ra đường nên con thấy lạ, ban đầu thấy sợ nhưng chỉ một lúc là con quen, không khóc lóc gì cả. Lên viện tuy thủ tục hơi lằng nhằng nhưng con còn bé nên được ưu tiên khám trước. Bác sỹ kết luận con bị viêm giác mạc, tắc lệ đạo và dạy mẹ cách tra thuốc, day mắt cho con. Mà rất là hay nhé, lúc khám mắt con đang ướt nhoẹt nhưng bác sỹ chỉ day một tí là nước trôi đi hết! Đúng là bác sỹ có khác! Mọi lần mẹ day chỉ thấy ướt tay, chả thấy nó trôi đi như thế! Bác sỹ hẹn 1 tuần sau nếu không khỏi thì phải đi khám lại. Lúc ấy chắc là sẽ phải thông thật sự đây. Xem 1 tuần sau mắt con thế nào nhé!

Chuyện ăn uống của con

Trộm vía, trộm vía! Con ăn “hơi bị được”!

Bốn tháng đầu tiên, trừ tuần lễ đầu mẹ chưa có sữa và một vài bữa mẹ ít sữa nên con phải ăn sữa ngoài, còn đâu, con gần như chỉ có ăn sữa mẹ. Con bú không giống như “sách nói”. Người ta bảo, mỗi lần nên cho con bú 15 ÷ 20 phút. Rồi cứ 2 ÷ 4 tiếng lại cho bú một lần. Nhưng con thì khác. Có lần con chỉ bú 10phút. Có lần lại ngậm 30 phút mới chịu nhả. Cứ cách 1 ÷ 2 tiếng là con lại đòi bú lần khác. Hay là vì thế mà con bị đói nên không ngủ được lâu, mỗi giấc chỉ 30 phút? Nghĩ thế nhưng mẹ cũng chẳng ép con bú nhiều được. No hay đói, bú tiếp hay là thôi là do con tự biết, tự điều khiển, mẹ cứ để con tự do.

Sang tháng thứ năm là con bắt đầu ăn dặm. Đầu tiên là bột hồ loãng (cháo nghiền qua rây) pha với sữa. Từ 30ml, 40ml, rồi 60ml. Nhưng con không thích ăn kiểu này. Con vừa ăn vừa phun phì phì. Phải mất đến 20 phút may ra mới hết được suất ăn. Hôm nào bà không pha với sữa mà cho vài hạt bột canh là con thích lắm, ăn rất nhanh mà lại còn liếm láp thèm thuồng. Như thế là con thích ăn bột mặn chứ không thích ăn bột ngọt. Nhưng mẹ đọc sách thấy họ bảo, trẻ con không nên ăn mặn sớm để tránh nguy cơ bệnh tim mạch và bệnh thận về sau. Vì thế, bà và mẹ không cho con ăn bột mặn nữa, thay vào đấy là bột ngọt, nhưng không phải từ sữa mà là từ mía! Mía bà mua nguyên cả cây, mỗi ngày chặt ra một đốt, chẻ nhỏ rồi cho vào ninh cùng cháo. In ít thế thôi mà bây giờ con đã hết 2 âu gạo, 5 cây mía rồi đấy! Chẳng biết sau này có “chắc như gạo, cao như mía” không đây. Được như thế là do công bà ngoại to lắm đấy con ạ!

Bây giờ, mỗi ngày con ăn được 2 lưng bát bột hồ, 5 bữa sữa mẹ hoặc sữa bột. Cho con ăn là phải đợi bột/sữa cho thật nguội, đút liên tục làm 2 ÷ 3 hiệp, giữa mỗi hiệp phải nghỉ và bế con lên cho con ợ hơi. Trước khi ăn mà con đói là con đòi, cái bụng thì lép kẹp lại. Ăn xong rồi là con phởn phơ, cái bụng tròn vo lên trông đến là hay! Con ăn được thế là so với chị Hoài An hồi trước thôi. Chứ còn so với thằng cu Tường Minh nhà cô Hồng Hà (sinh cùng ngày với con) thì còn thua xa. Mỗi bữa sữa của cu ấy là cứ 150ml, còn con được 80ml là thấy sung sướng lắm rồi. Bột của cu ấy là bột sữa Hipp, còn con lại là bột cháo ninh từ gạo, rau (ngô, khoai, đậu) và mía. Mấy hôm nữa con sang tháng thứ bảy, có lẽ con sẽ ăn bột xay chứ không phải là bột hồ nữa. Bà và mẹ cho con ăn uống đơn giản vậy thôi cho sau này còn dễ nuôi, con gái nhỉ!