Đã qua lâu rồi cái mốc “9 tháng lò dò biết đi” mà con vẫn chưa “lò dò” được tí nào. Sắp sinh nhật 1 tuổi rồi nhưng con mới chỉ “tênh tênh” được tí chút.
Thực ra, con biết tênh tênh cũng khá là lâu rồi, từ hồi 9 tháng lúc con biết tự đứng trong xe tập đi (xe này mẹ mua cùng với tháp đồ chơi chữ A hồi con 6 tháng tuổi). Nhưng trong xe con đứng tự nhiên, không thấy sợ, còn lúc ra ngoài xe, không có chỗ tựa, con sợ không dám đứng một mình. Cứ dựng con lên là con với tay bám hoặc khuỵu chân không chịu đứng.
Đến lúc 11 tháng tuổi, tự nhiên con chăm tập tênh tênh, nhất là lúc mẹ con lên giường chuẩn bị ngủ. Lúc ấy, mẹ nằm nghiêng, con bò ra, bám vào người mẹ, rồi con đạp chân, đứng dậy, từ từ thả tay ra và đứng thẳng người lên. Mới đầu chỉ đứng được một tí là con ngồi phịch xuống ngay. Chỉ vài ngày sau là con đã đứng được lâu lâu, đã đòi vung vẩy tay, quay ngang quay dọc. Tất nhiên, đứng im thì không sao, chứ kết hợp thêm vài động tác là con lại ngã ngồi xuống, không đứng lâu được.
Biết bò, biết tênh tênh rồi nên con ham trèo ghế kinh khủng. Cứ hơi một tí là con bò thoăn thoắt ra cái ghế dài, bám ghế đứng dậy, co chân lên làm điểm tựa rồi đu cả người lên mặt ghế. Mà trèo lên mặt ghế rồi con lại tiếp tục bám thành ghế đứng dậy, cái người cứ đong đong đưa đưa, còn cái tay thì thấy cái gì sẽ vơ cái đấy, vứt thẳng xuống nền nhà. Chính vì thế bây giờ bà ngoại trông con rất là vất vả, lúc nào cũng phải để ý chứ không con ngã thì gay, mà bế con khư khư thì con không chịu, cứ nhoài người ra đòi bò, đòi đứng.
Tênh tênh là giai đoạn chuẩn bị để con tập đi. Không biết, con sẽ giống mẹ nhanh biết đi (10 tháng) hay giống bố, không thèm đi sớm làm gì cho mỏi chân (17 tháng).
À mà có lẽ mẹ cũng phải giải thích thêm thế nào là “tênh tênh”. Sở dĩ như vậy là vì khi ông nội gọi điện lên hỏi thăm con, mẹ báo cáo với ông thành tích của con, ông không rõ tênh tênh là gì. Khi mẹ mô tả, ông mới à lên, hóa ra là đứng chựng. Mẹ và bà ngoại thì cứ quen gọi đấy là tênh tênh vì cứ khi nào con đứng chựng được, mọi người lại vỗ tay, rồi nói “tênh tênh, tênh tênh,…” để cổ vũ con. Con cũng theo đó mà nói “nhênh nhênh, nhênh nhênh,…” rất chi là đáng yêu!